Toàn Trí Độc Giả – Sing Shong (P4) - Chương 540: Phần kết 4 - Quan điểm của độc giả toàn trí (1)
- Home
- Tất cả truyện
- Toàn Trí Độc Giả – Sing Shong (P4)
- Chương 540: Phần kết 4 - Quan điểm của độc giả toàn trí (1)
Trong không gian tối tăm, như thể tấm màn cửa đã hạ xuống cho hồi kết.
Han Sooyoung mở mắt trong bóng tối này. [Con mắt của sự thật] mở rộng và bắt đầu phát ra những tia sáng yếu ớt, và dần dần, cô ấy có thể nhìn thấy xung quanh mình rõ hơn.
….Chuyện gì đã xảy ra?
[Bạn đã làm lệch và phá vỡ Xác suất quyết định của đường thế giới!]
[Hành động của bạn đã ảnh hưởng đến ■■ của “Giấc mơ cổ xưa nhất”!]
[■■ của “Giấc mơ cổ xưa nhất” đang thay đổi!]
Sau đó, các thông báo không thể hiểu được đã hiện lên.
Nhưng điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là giải cứu Kim Dokja.
Han Sooyoung tập trung tầm nhìn vào sự hiện diện trước mặt cô ấy. Khi cô ấy làm vậy, có thể phát hiện ra thứ gì đó có màu đen thui.
“Yoo Joonghyuk, có phải anh không?”
“Phải.”
Han Sooyoung quờ quạng xung quanh như một người mù và tiến lại gần anh, rồi hoảng sợ và hét lớn. “Này, đồ ngốc! Anh đang làm cái quái gì vậy, bóp cổ một đứa trẻ?!”
“Đây không phải là một đứa trẻ. Là Kim Dokja.”
“Là Kim Dokja phiên bản trẻ con!”
Cô vội vàng giật Kim Dokja ra khỏi người anh và đưa ngón tay lại gần chiếc mũi nhỏ. Cô cảm thấy một hơi thở nông yếu ớt.
Nhưng tại sao lại như vậy? Có điều gì đó không ổn về tình trạng hiện tại của anh ấy. Cảm giác rằng anh ấy có thể vỡ thành nhiều mảnh bất cứ lúc nào này là gì….?
“Anh ấy bị sao vậy?”
“Câu chuyện của cậu ta đã bị hỏng quá nặng. Tôi đã cho cậu ta uống Viên thuốc của Sự sống và Cái chết, nhưng… Nó không hoạt động.”
Họ cần Lee Seolhwa. Tuy vậy, không có bất kì sự hiện diện nào ở gần đó. Có vẻ như chỉ có Yoo Joonghyuk, Kim Dokja và chính cô ấy bị mắc kẹt trong không gian riêng biệt này.
Với đôi mắt thù địch, Han Sooyoung nhìn chằm chằm xung quanh. Chỉ có một thủ phạm có khả năng làm điều gì đó như thế này.
“Bức tường thứ 4! Hãy dừng việc này lại và để chúng tôi rời đi!”
Cùng với tiếng “Tsu-chuchut”, một dáng người mờ ảo xuất hiện trong bóng tối. Một cậu bé Dokkaebi đội mũ phớt đang đứng đó. Khuôn mặt của nó mang một vẻ buồn bã khó tả cùng một sự thuần khiết.
Han Sooyoung quan sát [Bức tường thứ 4] một chút, trước khi hỏi nó.
“….Đây là ngoại hình thật của cậu?”
⸢Đ úng r ồi⸥
Nó không giống với hình dáng cô đã nhìn thấy trong ký ức của mình. Không còn dấu hiệu nào của một Dokkaebi trung niên trên khuôn mặt đó. [Bức tường thứ 4] nói với cô ấy.
⸢M ột khoả ng thờ i gian th ực sự rấ t dài đ ã trôi q ua⸥
Han Sooyoung nghĩ về điều gì đó. Có lẽ [Bức tường thứ 4] có cùng một tình huống giống Kim Dokja. Nó cũng có thể đã quên đi mọi thứ và dần biến thành một đứa trẻ trong khi chịu đựng khoảng thời gian dài không thể kể xiết.
Trong khi chỉnh sửa quần áo lại cho Kim Dokja, Han Sooyoung hỏi. “Cậu đang bảo vệ Kim Dokja vì mệnh lệnh của tôi, phải không?”
⸢T ôi ngh ĩ là v ậy⸥
“Cậu đã đưa cho Kim Dokja file văn bản của “Cách sống sót”, phải không? Cậu cũng tiếp tục giúp đỡ anh ấy sau đó.”
[Bức tường thứ 4] không trả lời. Không, nó chỉ nhìn chằm chằm vào Kim Dokja với ánh mắt mơ hồ của một người đang đào bới những ký ức rất cũ.
Giọng Han Sooyoung lúc này phảng phất chút giận dữ. “Nhưng, tại sao cậu lại để Kim Dokja biến thành tình trạng này?”
⸢….⸥
“Nói gì đó đi! Cậu đã nghĩ gì mà để cho….”
⸢Cô không biết độc giả thực sự muốn gì.⸥
[Bức tường thứ 4] không còn nói theo kiểu đứt quãng nữa.
⸢Các bạn thực sự, thực sự chẳng biết gì cả.⸥
“….Chúng tôi sẽ đưa Kim Dokja đi cùng. Chúng tôi không thể nhìn anh ấy sống cuộc đời mình với cái tên “Giấc mơ cổ xưa nhất”.”
Trước thái độ sẵn sàng đánh nhau của cô ấy, lông mày của [Bức tường thứ 4] run lên. Nhưng, thay cho Han Sooyoung đang siết chặt tay vì lo lắng, Yoo Joonghyuk đã bước lên phía trước.
“Nếu chúng tôi mang theo cậu ta, vị trí “Giấc mơ cổ xưa nhất” sẽ bị bỏ trống?”
Vai Han Sooyoung rung lên.
Không phải là cô ấy chưa từng nghĩ về vấn đề đó.
Vấn đề đặt ra là “sau khi Kim Dokja được cứu, ai sẽ đảm nhận vị trí của Giấc mơ cổ xưa nhất?”
Thế giới này được duy trì chỉ bởi vì “Giấc mơ cổ xưa nhất” đã mơ. Trong một vũ trụ chỉ vận hành thông qua sự hy sinh của một người, ai đó phải trở thành sự tồn tại sẽ ngủ mơ.
Yoo Joonghyuk mở lời. “Tôi sẽ tiếp quản.”
“Cái gì?! Này! Anh đang phun ra thứ vớ vẩn gì vậy?!”
“Tôi đang nói rằng tôi sẽ trở thành “Giấc mơ cổ xưa nhất” tiếp theo.”
“Làm thế nào anh có thể thực hiện điều đó trong khi anh thậm chí không có trí tưởng tượng?! Không, để tôi làm. Tôi có thể làm điều đó tốt hơn rất nhiều so với Kim Dokja. Chính vì vậy….”
Han Sooyoung lải nhải liên tục, mặc dù cô ấy không thực sự biết miệng mình đang nói gì. Cô ấy chỉ thốt ra với mục đích ngăn chặn tên ngốc điên cuồng này. Và may mắn thay, [Bức tường thứ 4] cũng không phải là đồng minh của Yoo Joonghyuk trong trường hợp này.
⸢Con rối của “Giấc mơ cổ xưa nhất”, anh không thể trở thành giấc mơ. Bởi vì, anh không yêu câu chuyện này.⸥
“Trong trường hợp đó, tôi sẽ phải-“
⸢Điều đó cũng tương tự đối với cô, Han Sooyoung.⸥
“Vậy thì ai sẽ đảm nhận vai trò của anh chàng này? Tôi nói trước, chúng tôi chắc chắn sẽ đưa anh ấy đi cùng, cậu nghe không? Cho dù đó là cậu, cậu cũng không thể ngăn cản chúng tôi.”
[Bức tường thứ 4] nhìn chằm chằm Han Sooyoung và Yoo Joonghyuk một lúc.
⸢Mang cậu ấy đi đi.⸥
“Gì cơ?”
⸢Cô có thể đưa cậu ấy đi. Ngay cả khi cô mang “Kim Dokja” đó đi, vũ trụ này cũng sẽ không bị hủy diệt nữa.⸥
Cô không ngờ mình sẽ nghe được câu trả lời như vậy, Han Sooyoung chỉ có thể chớp mắt như một đồ ngốc. Cô ấy liếc sang bên cạnh, và ngay cả Yoo Joonghyuk cũng đang làm một khuôn mặt tương tự.
Dokkaebi này đang nói gì vậy? Cô chưa bao giờ nghĩ đến một cái kết như vậy. Thực sự ổn khi chào đón một Kết thúc như thế này chứ?
….Không, điều đó đơn giản là không thể.
này chưa bao giờ quan tâm đến bất kỳ ai trong số họ trước đây, dù chỉ một lần.
Khuôn mặt Han Sooyoung dần cứng lại và cô ấy hỏi ngược lại. “Tại sao vũ trụ sẽ không bị hủy diệt ngay cả khi chúng tôi mang anh ấy đi?”
⸢”Kim Dokja” mà cô biết đã phân tán đến phần còn lại của vũ trụ rồi.⸥
“Cái gì??”
Cô bàng hoàng nhìn Kim Dokja hiện đang được ôm trong vòng tay cô – trước thân thể yếu ớt của anh, nhỏ đến mức chỉ một vòng tay cô đã có thể ôm lấy.
Cảm giác như có một cái búa giáng vào sau đầu cô. Không thể nào, lý do tại sao Kim Dokja lại rơi vào trạng thái này là…
“Cậu… Cậu vừa làm cái quái gì vậy?”
⸢Không phải tôi. Đó là những gì bản thân cậu ấy muốn. Sau tất cả, cậu ấy biết nhóm người các bạn sẽ làm một điều gì đó như thế này.⸥
Một cơn ớn lạnh phảng phất bắt đầu chạy dọc da cô.
Để cứu thế giới này, ai đó phải trở thành “Giấc mơ cổ xưa nhất”. Nếu Kim Dokja được cứu, thì phải có người khác thay thế anh ấy.
Anh ấy sẽ không… Một người như Kim Dokja thực sự sẽ không biết điều đó sao?
⸢Các bạn đã làm một điều ngu ngốc khủng khiếp. Kết thúc mà độc giả muốn chính là Kết thúc duy nhất. Tại sao các bạn lại cố gắng thay đổi nó?⸥
Biểu cảm của [Bức tường thứ 4] khi nhìn chằm chằm vào cô ấy khiến cô ấy sợ hãi. Một cảm xúc tiêu cực không phải là hận thù hay oán giận, thậm chí không phải là nỗi buồn, giờ đang hướng về cô và Yoo Joonghyuk.
⸢Cácbạnkhôngnênthamlam.Không,cácngườivốnnênbằ nglòngvới 4 9 % c ủ a Ki m D ok ja⸥
Cùng với giọng nói dần tách ra, thời gian và không gian xung quanh bắt đầu biến dạng.
⸢C ác ng ườ i ng hĩ các n g ườ i rấ t đ ặc b iệ t? C ác n gư ời th ực s ự tin rằ ng m ột k ết th úc ch ân ch ín h đa ng ch ờ đ ợi các n gườ i k hi cá c ng ườ i ph á h ủy l uậ t l ệ củ a v ũ t rụ n ày?⸥
Trước khi cô ấy kịp trả lời, quang cảnh xung quanh đã trở nên rực sáng hơn.
⸢Cá c ngư ời đ ã l àm hỏ ng chí nh Kết th úc của cá c ngư ời, và gi ờ đây c ác ngư ời s ẽ tr ở nê n k hốn kh ổ⸥
….
…….
……….
Khi Han Sooyoung mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình đang đứng ở Seoul – Gwanghwamun của lượt hồi quy thứ 1865. Chính vị trí mà nhóm của cô ấy đã chuẩn bị cho kịch bản. Tuyết đang rơi xuống trên địa điểm này, nơi đã chứng kiến Kết thúc cuối cùng của các kịch bản. Cô lặng lẽ ngước nhìn những bông tuyết rơi, từng bông một.
Cô từ từ nhìn xuống và thấy Kim Dokja nhỏ bé, vẫn đang nép mình trong vòng tay của cô. Hơi thở của anh vẫn nhịp nhàng.
“Sư phụ!”
Lee Jihye từ xa chạy về phía họ. Ngay cả Yoo Sangah và Jung Heewon cũng đang khẩn trương chạy bên cạnh. Tất cả những người còn lại đều an toàn.
“Sooyoung-ssi! Còn Dokja-ssi?”
Ngay cả khi Han Sooyoung chưa kịp nói điều gì, Jang Hayoung đã nhanh chóng lao tới và ôm lấy Kim Dokja.
“Kim Dokja! Tay anh ấy, nó lạnh như băng! Có ai có găng tay không??”
Các đồng đội nhanh chóng bao quanh Kim Dokja. Mỗi người đều chìm trong những cung bậc cảm xúc của riêng mình.
Jung Heewon ôm lấy đôi má trắng nõn của Kim Dokja và khóc, trong khi Lee Hyunsung với bộ dạng giống như con gấu của anh ấy đang thận trọng ôm lấy đôi chân trần của Kim Dokja. Ngay cả Yoo Sangah lần này cũng không cầm được nước mắt. Shin Yoosung và Lee Gilyoung dường như cũng sẽ sớm khóc ngất đi.
Có thể nhìn thấy bóng dáng của Gong Pildu đang ngồi trên băng ghế gần đó, bận rộn phì phèo điếu thuốc như thể một cảnh tượng như vậy là quá nực cười để có thể tham gia.
“….Dokja đang ngủ à?”
Lee Sookyung hỏi vậy, và Han Sooyoung gật đầu đáp lại. Chuyển động nhỏ đó là tất cả những gì cô có thể làm sau khi vắt kiệt chút năng lượng còn lại của mình.
Mọi người cuối cùng đã kiềm chế được cảm xúc của họ và lần lượt bắt đầu trò chuyện. Người đầu tiên bước lên trong khi xắn tay áo là Jung Heewon.
“Lần này tôi thực sự sẽ treo anh ta lên. Ngay trước Khu liên hợp, không thể kém hơn! Tôi không nói đùa đâu, mọi người đừng cố ngăn cản tôi!”
“Khoan đã, Dokja-ssi hiện tại chỉ là một đứa trẻ….”
“Nhân tiện, ahjussi sẽ ở trong trạng thái này mãi mãi chứ?”
“Hyung, thức dậy đi anh! Anh đang giả vờ ngủ vì xấu hổ à?”
“Có phải anh ấy nhỏ đi do tác dụng phụ của một cái gì đó không?”
Lee Jihye đang do dự đột nhiên hét lên bằng một giọng vụi vẻ. “Ai thèm quan tâm nếu chú ấy nhỏ hơn? Chúng ta có thể nuôi lớn chú ấy, phải không?!”
“Điều đó có nghĩa là em có thể học cùng trường với hyung?”
“Này, em nghĩ ahjussi thực sự trở thành một đứa nhóc như em?!”
Và vì vậy, trong vài phút tiếp theo, họ đã cãi nhau và đùa giỡn như thế.
Trong khi đó, Lee Seolhwa đang kiểm tra tình trạng hiện tại của Kim Dokja trên khắp cơ thể anh, nhưng khi cô ấy làm vậy, biểu hiện của cô ấy dần cứng lại.
“Khi Dokja ahjussi tỉnh dậy, chú ấy sẽ nhớ về chúng ta, phải không? Mọi chuyện sẽ không giống như, chú ấy mất gần hết ký ức hay gì chứ?”
“Han Sooyoung không thể nói một lời nào với những người bạn của mình.”
Cô ấy cứ nhấp môi lên xuống rất nhiều lần.
Đó vẫn chưa phải là điều chắc chắn, họ không thể tin tưởng tất cả những gì mà bức tường thối tha đã nói, đó là lý do tại sao họ…
“….Hai người. Tại sao hai người không nói gì hết vậy?”
Han Sooyoung vội vàng tránh ánh nhìn sau khi nghe câu hỏi của Yoo Sangah.
“Sooyoung-ssi?”
Ngay sau đó, ánh mắt của Yoo Sangah chuyển sang Yoo Joonghyuk. Và tiếp theo, cô ấy đã chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng.
“….Yoo Joonghyuk-ssi??”
Vẻ mặt của Yoo Joonghyuk trắng nhợt đi. Và như thể anh đã mất đi một bức tường bảo vệ trong tâm trí, anh dường như cũng đang lẩm bẩm điều gì đó với chính mình.
Yoo Sangah từng nhìn thấy một cảnh tượng như vậy trước đây.
[Ở Thế giới quỷ thứ 73, khi Kim Dokja không còn tồn tại cùng với “Vị thần bên ngoài”.]
Cô nhanh chóng lướt qua những người bạn và nắm lấy cổ tay của Kim Dokja. Nó yếu đến mức có thể gãy bất cứ lúc nào. Bản thân mạch đập cũng yếu. Nhưng cô ấy không phải là bác sĩ, nên điều này không thể nói cho cô ấy biết gì nhiều. Cô ấy hỏi Lee Seolhwa.
“Seolhwa-ssi, Dokja-ssi hiện tại, chuyện gì vậy….”
“…. Linh hồn của anh ấy đã bị hỏng hoàn toàn.” Linh hồn anh đã bị hỏng.
Trong khoảnh khắc đó, bóng tối đã phủ lên vẻ mặt của tất cả mọi người. Tuy nhiên, điều này không kéo dài. Jung Heewon đã lên tiếng trước.
“Chắc hẳn sẽ có một cách nào đó thôi, phải không? Ý tôi là, chúng ta đã chữa khỏi một trường hợp như vậy trước đây mà.”
Thật vậy, họ từng trải qua một sự kiện tương tự như thế này trong quá khứ.
Tổn hại về linh hồn của một người có nghĩa là tổn hại về Câu chuyện của người đó – tổn hại về “chủ đề” của người đó. Lee Sookyung đã sống sót sau một căn bệnh như vậy trước đây.
Shin Yoosung vội vàng hỏi tiếp. “Thực sự không có vấn đề gì khó khăn, đúng không? Nó không giống như hồi đó! Chúng ta có thể nhận được sự giúp đỡ từ Aileen của thế giới này. Và chúng ta cũng đã thu thập được rất nhiều chất lỏng sao trước thời hạn, phải không?!”
Shin Yoosung tiếp tục nói. Cô ấy đưa ra tất cả những cách cô ấy có thể nghĩ ra không ngừng nghỉ, lặp đi lặp lại. Và sau đó…
“….Đó là lý do tại sao, đó là lý do tại sao….” Nước mắt giàn giụa trên đôi mắt cô.
Shin Yoosung tiếp tục lắc đầu chối bỏ, nói rằng điều này không thể nào xảy ra được. Yoo Sangah thận trọng vòng tay qua vai cô bé và nói.
“Hãy thành thật với chúng tôi, Seolhwa-ssi.”
Lee Seolhwa cúi đầu xuống thấp hơn, và đặt tay lên ngực Kim Dokja. Khi cô làm vậy, một mảnh nhỏ trong Câu chuyện nổi lên từ lồng ng.ực trông thật yếu ớt của anh. Đó là Câu chuyện cuối cùng còn lại của Kim Dokja.
[Chòm sao, “Quỷ vương của sự cứu rỗi”, đã đạt đến ■■ mới của mình.]
Câu chuyện nhỏ của anh lấp lánh như một cụm từ rất nhỏ.
[■■ của Chòm sao Quỷ vương của sự cứu rỗi là “Phần kết”.]
[Và như vậy, họ đã đạt đến phần kết mà chưa ai từng viết ra.]