Toàn Trí Độc Giả – Sing Shong (P4) - Chương 539: Phần kết 4 - Quan điểm của độc giả toàn trí (1)
- Home
- Tất cả truyện
- Toàn Trí Độc Giả – Sing Shong (P4)
- Chương 539: Phần kết 4 - Quan điểm của độc giả toàn trí (1)
Một tiếng nổ vang lên trên cánh đồng tuyết.
Yoo Joonghyuk vung thanh [Hắc quỷ kiếm] và đánh bay con “Chó săn Đuổi theo Vực thẳm”, trước khi leo lên nóc tàu điện ngầm.
Vụ nổ vừa rồi nghe thật đáng ngờ. Có chuyện gì đó xảy ra bên trong tàu? [Chết tiệt! Có quá nhiều!]
Hắc Hỏa Vực Long đang chiến đấu với một con Chó săn đã thổi bay đỉnh đầu của nó trong cơn giận dữ. Dường như cơn lũ những con chó săn đen lao về phía họ từ mọi phía sẽ không bao giờ chấm dứt.
Tề Thiên Đại Thánh, liên tục ném những tia chớp xuống để thiêu đốt lũ chó săn, chỉ có thể lẩm bẩm với giọng kiệt sức. […. Tôi không muốn thừa nhận điều này, nhưng tôi còn lâu mới so sánh được với những người từ lượt thứ 999.]
Một tiếng nổ khác lại phát ra từ bên trong tàu điện ngầm. Theo phản xạ, Yoo Joonghyuk quay đầu về hướng đó. Đó có thể là gì? Từ toa trước của đoàn tàu, mảnh vụn của những thứ giống như Câu chuyện bắt đầu rò rỉ ra ngoài.
Đúng lúc đó, một số thứ đã văng ra khỏi lỗ hổng trên tàu cùng với tiếng “Ku-gugugu!”.
Uriel hoảng sợ và hét vào mặt anh. [Yoo Joonghyuk! Mau tránh!]
Ngay giây tiếp theo, những con chó săn bị đẩy ra khỏi tàu phủ kín Yoo Joonghyuk như một đám mây đen.
*
Pah-susu….
Các mảnh vỡ li ti màu đen phân tán rải rác. Lấy cái lỗ hình dấu phẩy làm trung tâm, cánh cửa trước mắt họ đang biến mất.
Han Sooyoung nâng mình dậy từ sàn tàu và nhìn về phía trước. Chữ viết ngổn ngang gần cửa cabin dẫn đến toa tàu 3807.
⸢Tôi cũng⸥
⸢Với tất cả các bạn⸥
Khoảnh khắc nhìn thấy những từ ngữ vẫn chưa thành câu đó, Han Sooyoung nhận ra thứ gì đang gõ từ phía bên kia cánh cửa. Chúng chính là những Câu chuyện – những mảnh vỡ rất nhỏ của Kim Dokja. Ánh mắt cô lướt dọc theo một hàng những mảnh vỡ đã rơi ra. Càng đến gần trung tâm toa tàu, số lượng mảnh vỡ Câu chuyện rơi xuống sàn càng nhiều.
⸢Kim Dokja đang ở đó.⸥
Cơ thể của Kim Dokja, lúc này chỉ nhỏ như một đứa trẻ, lơ lửng giữa toa tàu. Đôi mắt anh nhắm nghiền, và anh dường như đang bất tỉnh. Những tia sáng mê hoặc phát ra từ thân thể anh, tiếp tục làm rơi những mảnh vỡ Câu chuyện chói lọi. Những mảnh vỡ này xuyên qua cửa sổ của tàu điện ngầm và trôi dạt đến những điểm đến không xác định.
“Ah….?”
Avatar của Kim Dokja bên cạnh Han Sooyoung thở hổn hển. Đôi mắt anh ấy run lên như thể anh ấy bị sốc. Sau đó, anh ấy bắt đầu tiếp cận Kim Dokja nhỏ bé kia.
“Ah… Ah, tôi…..”
Ngay khoảnh khắc anh nói vậy, một lực hút mạnh mẽ bắt đầu kéo anh vào. Một loại sức mạnh nào đó đang triệu hồi anh trở lại. Cơ thể của Avatar bắt đầu bị vỡ ra từng chút một. Những mảnh vỡ sau đó được hút vào phần thân thể chính.
Ánh mắt nhìn lại của anh bắt gặp Han Sooyoung. Cô ấy đã với tay ra mà không tự mình hay biết.
“Giữ lấy anh ấy!”
Nhưng tay cô không thể chạm tới anh. Tốc độ vỡ và bị hút vào của Avatar ngày càng nhanh. Những mảnh vỡ của Avatar lướt qua tay cô – một số từ ngữ đã lọt vào ngón tay của Han Sooyoung.
⸢Tôi xin lỗi⸥
Anh ấy xin lỗi về điều gì? Avatar của Kim Dokja phân tán và phát ra ánh sáng rực rỡ khi anh bị hút vào cơ thể chính. Mặc dù đã hấp thụ tất cả các Câu chuyện của Avatar, cơ thể của Kim Dokja vẫn không phát triển trở lại. Không, thay vào đó, số lượng Câu chuyện tràn ra từ anh lại càng tăng lên.
“Kim Dokja!!”
Han Sooyoung theo bản năng nhận ra một điều. Họ cần phải ngăn chặn việc này. Nếu không, họ sẽ mất anh ấy mãi mãi.
Cơ bắp của cô căng lên như một cái lò xo. Và ngay khi Han Sooyoung cố gắng tiếp cận Kim Dokja đang lơ lửng trên không…
Kwa-aaaaaaah!
⸢C ô kh ông th ể đi xa h ơn⸥
Kèm theo một tiếng nổ lớn, những luồng gió mạnh bất ngờ thổi tới và một thứ gì đó phát nổ từ cơ thể của Kim Dokja. Những Câu chuyện của anh điên cuồng ùa ra. Những dòng chữ tràn ra như thủy triều đen bao trùm toàn bộ toa tàu và nuốt chửng Han Sooyoung.
“Mọi người, hãy cẩn thận!”
Cô bị đẩy lùi một cách không thương tiếc cùng với một cảm giác như da thịt bị quét đi. Kim Dokja ngày càng rời xa. Cô khẩn trương nhìn xung quanh, nhưng không có thứ gì cô có thể nắm lấy. Mặc dù đã giải phóng Trạng thái của một Chòm sao và mượn sức mạnh của những Câu chuyện vĩ đại, cô vẫn không có cách nào chống lại dòng nước lũ đang cuộn trào này.
“Kim Dokja! Dừng lạ….!”
Những câu văn thoát ra khỏi cơ thể của Kim Dokja cào xé khắp người cô. Những câu văn của một người đàn ông từng chịu đựng cuộc đời mình – nỗi tuyệt vọng do cuộc đời của một người tạo ra. Những cơn sóng các chữ cái hoàn toàn phủ trắng mọi hướng, giống như bóng tối của đêm đen nhất.
“Kim Dokja” mà cô hiểu chỉ là phần nổi của một tảng băng. Han Sooyoung ngay lập tức bị choáng ngợp và bị đẩy ra sau một cách bất lực, không thể nói được gì.
Nhưng Yoo Sangah đã đỡ lấy cô. “Xốc lại tinh thần của mình đi!”
Hình bóng của Kim Dokja có thể được nhìn thấy từ giữa các khoảng trống của các chữ cái.
Lee Jihye hét lên. “…Đó là một đứa trẻ?! Tại sao ahjussi lại trở thành như vậy?!” “Hyung!”
“Mọi người, tập hợp lại!”
Để chống chọi với cơn sóng dữ, các đồng đội đã cùng nhau tạo thành một rào chắn. Thật không may, ngay cả điều đó cũng chưa đủ. Họ bị đẩy lùi hết lần này đến lần khác. Với tốc độ này, họ không những sẽ bị đẩy ra khỏi toa tàu này, mà sớm muộn gì cũng bị đẩy ra khỏi cả con tàu.
Ngay lúc đó, có người đã mở rộng toàn bộ thân thể của anh và đứng chặn lối ra.
“Hu-aaaaahp! Tôi sẽ hỗ trợ tất cả các bạn!” Đó là Lee Hyunsung.
Kèm theo tiếng “Kwa-dududuk!”, anh kích hoạt [Chuyển đổi thép]. Tay và chân của anh đồng hóa với kim loại của lối ra và bắt lấy các đồng đội như một tấm lưới. Với vẻ mặt đau khổ, Lee Hyunsung nhìn Câu chuyện của Kim Dokja lướt qua cơ thể mình.
⸢Đối với Lee Hyunsung, Kim Dokja quá khó hiểu.⸥
Việc hiểu một người bắt đầu từ việc thừa nhận rằng bạn không biết gì về người đó. Lee Hyunsung cắn chặt môi mình đến bật máu và hét lên. “Tôi chỉ có thể nhịn một chút thôi! Nhanh lên!”
Gong Pildu nhanh chóng triệu hồi Pháo đài vũ trang của mình và hỗ trợ Lee Hyunsung từ phía sau. Sau đó ông ta hét lên. “Nếu tôi giúp, chúng ta có thể chịu đựng thêm một chút nữa! Vì vậy, hãy nhanh chóng giải cứu tên ngốc đó đi!”
Các đồng đội nhìn nhau.
“Nắm lấy tay nhau, mọi người!” Jung Heewon nắm lấy Lee Hyunsung bằng một tay, và đưa tay kia ra. “Giải phóng Câu chuyện của mọi người cùng một lúc!”
Bàn tay đang vươn ra đó được nắm lấy bởi Lee Seolhwa, sau đó Shin Yoosung và Lee Gilyoung nắm lấy bàn tay còn lại của cô ấy. Tay của hai đứa trẻ cũng kết nối với Lee Jihye. Persephone, cũng như Lee Sookyung, làm theo họ ngay sau đó.
“Kim Dokja! Tỉnh dậy đi!!”
Jang Hayoung nắm lấy tay Lee Sookyung và kêu lên, trong khi Yoo Sangah nắm lấy bàn tay mở rộng của cậu tiếp theo.
“Sooyoung-ssi!”
Người cuối cùng nắm lấy bàn tay đang dang rộng là Han Sooyoung.
“….Được rồi.”
[Câu chuyện vĩ đại, “Người chống lại số phận”, đang tiếp tục kể câu chuyện của nó!]
Câu chuyện vĩ đại đã kết nối các đồng đội với nhau thành một thể bắt đầu chống lại cơn bão ác nghiệt.
Giống như một chiếc phao trong cơn bão biển, cơ thể của Han Sooyoung bất lực lắc lư từ bên này sang bên kia. Cô chỉ có thể bám trụ vì có các đồng đội phía sau.
Mọi người nắm chặt tay nhau trong làn sóng va đập của những chữ cái, như thể họ đang cố gắng cứu một người đàn ông chết đuối.
Jung Heewon hét về phía Kim Dokja, cô chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ một cách mờ mịt. “Dokja-ssi! Chúng tôi đang ở đây! Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi!”
Tất cả mọi người nắm chặt tay nhau giống như những câu văn vững chắc được kết nối làm một. Han Sooyoung cảm nhận được hơi ấm truyền đến tay mình và dần nhận ra một điều gì đó.
Từ ngữ tồn tại để mô tả sự sâu thẳm của bóng tối. Và để xoa dịu một bóng tối như vậy, thứ gọi là “câu chuyện” đã được tạo ra.
“Kim Dokja!”
Những bàn tay nắm chặt, được nâng đỡ bởi những câu văn chồng chất lên nhau. Trong khi giao mình vào bàn tay đó, Han Sooyoung tiến lại gần Kim Dokja từng bước một. Khuôn mặt của anh khó có thể nhìn thấy bởi vì phần còn lại đã bị bao phủ bởi bóng tối của những con chữ.
⸢V iệc cô đa ng làm l à vô ngh ĩa⸥
Sóng càng lúc càng dữ dội hơn khi giọng nói của [Bức tường thứ 4] vang lên. ⸢Ch ỉ có m ột Ki m Dok ja⸥
Han Sooyoung biết lý do – lý do khiến Kim Dokja ngày càng nhỏ đi. Khuôn mặt bé nhỏ của anh ấy giờ đây giống hệt với “Giấc mơ cổ xưa nhất” mà họ đã thấy cách đây một thời gian.
Anh ấy sẽ mất đi ký ức về những ngày mà anh ấy đã trải qua cùng với những người bạn của mình, và…
… Và, anh ấy thậm chí sẽ mất đi ký ức khi anh ấy đọc “Cách sống sót”.
Sau đó, anh ấy sẽ trở thành đứa trẻ thuần khiết nhất sau khi quay trở lại chu kỳ vĩ đại của vũ trụ.
Sau đó, anh ấy được cứu bởi “Kẻ mưu phản bí mật”.
Nếu đúng như vậy, điều gì sẽ xảy ra với “Kim Dokja” mà họ nhớ đến? “Chúng ta đã đi được xa đến mức này, vì vậy điều này….!!”
Han Sooyoung đưa tay ra khi cơn đau rát từ bàn tay tấn công cô. Kim Dokja đã ở ngay trước mắt cô.
⸢Độc giả duy nhất có thể hiểu được câu chuyện này.⸥ Kim Dokja đó đang ở ngay đằng kia.
Khoảng cách giữa họ chưa đầy bốn mét, nhưng đối với Han Sooyoung, khoảng cách này như một lề trắng vô hạn không gì có thể lấp đầy. Như thể một bức tường vô hình đang đứng trước mặt cô và Kim Dokja.
“Đồ khốn nạn kia! Anh đã hứa là sẽ đọc tiểu thuyết của tôi rồi mà?!”
Cô muốn nói với anh. Rằng có một thế giới không cần sự hy sinh của anh ấy để được cứu. Cô nghĩ rằng, nếu là cô, cô sẽ làm được.
Bởi vì, cô ấy là kẻ nói dối thành thạo nhất, hơn bất kỳ ai còn sống.
“”Cách sống sót” này thì là cái quái gì chứ?! Tôi có thể dễ dàng tạo ra hàng chục, hàng trăm thế giới tưởng tượng khác!”
Giọng hét của cô đang dần mất đi sức lực.
Cho tới bây giờ cô đã viết không biết bao nhiêu câu, vậy mà cô vẫn không thể cứu được một người.
Trong thế giới đang trở nên chóng mặt hơn, bóng dáng của Kim Dokja ngày càng mờ nhạt.
Mọi chuyện sẽ như thế nào nếu cô ấy mạnh mẽ hơn một chút? Có lẽ, họ đã không lên kế hoạch cho việc này đúng cách. Có lẽ, cô ấy nên học một thuộc tính mạnh hơn. Có lẽ, cô ấy nên kiếm được một Câu chuyện ác nghiệt hơn nhiều.
Cô ấy không nên bỏ rơi Kim Dokja ngay từ đầu. Cô ấy nên tham gia vào kế hoạch của Kim Dokja sớm hơn. Không, có lẽ…
…Ngay từ đầu cô ấy không nên viết “Cách sống sót”.
Cô ấy không nên trở thành tác giả của một câu chuyện như vậy.
….Tác giả?
Han Sooyoung đột ngột ngẩng đầu lên. ⸢Cô ấy có làm được không?⸥
Chuyện đó không chắc chắn.
⸢Không, tôi có thể làm được.⸥
Ai đó đã nói điều này thay cô.
Những ký ức về lượt thứ 1863 trở thành Câu chuyện và bắt đầu quằn quại dữ dội. Han Sooyoung nhìn xuống đầu ngón tay của mình. Những ngón tay của cô, cháy xém như than.
Cô ấy không phải là một nhân vật chính, mà là một nhà văn.
Bàn tay của Han Sooyoung, trông như thể đang nắm chặt một cây bút, bắt đầu chậm rãi di chuyển. Họ đã tạo ra một quỹ đạo trong không khí; những quỹ đạo này đã trở thành chữ cái, và những chữ cái đó nhanh chóng trở thành từ ngữ.
[Thuộc tính của bạn đang bị đẩy đến giới hạn tuyệt đối!]
[Cảnh báo! Bạn không có quyền sử dụng “Ghi đè”!]
Han Sooyoung nôn ra một ngụm máu, nhưng cô không dừng lại.
Ngay từ khi bắt đầu, một tác giả thực sự chỉ có một cách để tiếp cận độc giả của mình.
⸢Han Sooyoung tưởng tượng. Cũng giống như cách cô ấy làm ngày xưa.⸥
Với những câu từ cẩn thận, mạnh mẽ nhất, cô bắt đầu vẽ ra bàn tay, cánh tay và
đôi chân của một người đàn ông.
Một cá thể được tạo ra chỉ vì một độc giả duy nhất. Một thực thể với cơ bắp cứng rắn hơn và trí tuệ tinh thông hơn bất kỳ sinh vật nào trên thế giới này. Người đàn ông đã cố gắng hạ gục tất cả các vì sao trên bầu trời để kết thúc những lượt hồi quy kéo dài của mình, và cuối cùng, thậm chí thành công trong việc phá hủy hệ thống của thế giới.
Tsu-chuchuchuchuchu-!!
Trên thực tế, mọi nhân vật đều là hóa thân của tác giả.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa hóa thân đó là chính tác giả. Rốt cuộc, những nhân vật đã rời khỏi tay cô sẽ không lắng nghe cô nữa.
Và đó là lý do tại sao Han Sooyoung cố gắng nhận được sự giúp đỡ từ cá thể mà cô đã tạo ra.
[Chòm sao, “Người tạo ra hồi kết sai”, đang giải phóng tất cả các Câu chuyện của mình!]
[Kỳ tích mới của bạn đang nở rộ!]
Đó là một thứ có thể lấp đầy khoảng trống đó.
Han Sooyoung hét lớn như thể cô ấy đang gào thét. “Yoo Joonghyuk-!!”
Và ngay giây tiếp theo, những chữ cái trước mắt cô ấy tách ra.
Phá thiên kiếm pháp.
Bí thuật
Hắc Hải Trảm.
Một thanh kiếm duy nhất tách đôi đại dương đen như mực. Chiến ý của một Người siêu việt bộc phát từ toàn bộ cơ thể anh, soi sáng bóng tối của các chữ cái.
[Dấu thánh, “Triệu hồi Nhân vật”, đang kích hoạt!]
Cá thể mà cô ấy đã viết ra, nhưng cô ấy lại không thể hiểu hết.
[Nhân vật, “Yoo Joonghyuk”, đang đáp lại lời kêu gọi!]
“Giữ chặt.”
Một người đàn ông hạ xuống giữa những tia sáng. Bàn tay mạnh mẽ của Yoo Joonghyuk nắm lấy tay cô. Han Sooyoung cố nén đôi mắt đang rưng rưng và hét lại với anh.
“Anh mới là người nên giữ chặt!”
Từ Lee Hyunsung đến Yoo Joonghyuk, Câu chuyện của những người đồng đội bắt đầu rực sáng.
Để đi được xa như vậy, họ đã mất rất nhiều thứ. “Joonghyuk-ssi! Chúng tôi trông cậy vào anh!” “Sư phụ! Nhanh lên nhé!”
Tuy vậy, không phải là họ chỉ có những mất mát. Yoo Joonghyuk đưa tay ra.
Khoảng cách của một người. Khoảng cách không thể được tiếp nối nếu không có sự hiện diện của chỉ một người cuối cùng, đã được thu hẹp lại.
Tay Yoo Joonghyuk vươn ra khi phá tan các chữ cái. Những câu chữ bảo vệ Kim Dokja lần lượt rơi rụng.
Bàn tay trải qua hàng nghìn lần hồi quy nắm chặt lấy cổ áo Kim Dokja – như muốn giật lấy những ký ức xa xưa nhất từ bên trong.
“Đã đến lúc phải trở về, Kim Dokja.”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo – như thể đèn bị tắt đi, cả thế giới đột nhiên chìm vào bóng tối.