Toàn Trí Độc Giả – Sing Shong (P4) - Chương 538: Phần kết 4 - Quan điểm của độc giả toàn trí (1)
- Home
- Tất cả truyện
- Toàn Trí Độc Giả – Sing Shong (P4)
- Chương 538: Phần kết 4 - Quan điểm của độc giả toàn trí (1)
Câu nói hiện lên không trung. Khi nghe thấy giọng nói hoàn toàn phớt lờ các quy tắc chính tả hoặc khoảng cách giữa các từ, Han Sooyoung vô cùng bối rối.
“C-Cậu là….?”
Cô ấy đã nghe một số điều về giọng nói này từ Kim Dokja trong quá khứ.
– Đúng rồi, tên đó cũng biết nói chuyện nữa.
– ….Một kỹ năng có thể nói chuyện??
– Chà, tôi thừa nhận là nó nói chuyện theo một cách khá hài hước, nhưng ít nhiều thì vẫn có thể hiểu được.
Cô không biết rằng một ngày nào đó cô sẽ được nghe giọng nói đó. “Bức tường thứ 4??”
Khi được gọi tên, vòng tròn bắt đầu khúc khích.
[C ô khô ng th ể đi qu a đâ y tồ n t ại vĩ đ ại khô ng muố n vậ y]
…. “Tồn tại vĩ đại”?
Cô đã nghe nói về danh hiệu này ở đâu đó trước đây. Tsu-chuchuchuchuchut!
Tia lửa của Xác suất bùng nổ dữ dội và những người đồng đội đều hét lên. Cơn bão tàn khốc của hệ quả thậm chí đã thổi bay những con “Chó săn Đuổi theo Vực thẳm” bên ngoài tàu điện ngầm.
[“Bức tường cuối cùng” không cho phép nhóm của bạn tiến vào.]
[Nhóm của bạn không có đủ tư cách để gặp “Giấc mơ cổ xưa nhất”.]
Một cơn đau như thể cơ thể họ bị xé vụn thành những mảnh nhỏ ập vào người họ. Đây chắc chắn là một âm mưu để đẩy những người đồng đội ra khỏi tàu điện ngầm.
[Đâ y là đi ểm dừ ng cu ối cù ng]
Một trong những đầu gối của Han Sooyoung bị uốn cong theo hướng bất thường. Nhưng cô ấy thậm chí không thèm rê.n rỉ một lần nào và chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào vòng tròn tối đen như mực ngay trước mắt mình.
“Tôi sẽ quyết định khi nào và nơi nào tôi xuống.”
[Han Sooyoung của lượt thứ 1865 đã không chọn “Hắc Hỏa Vực Long”.]
Một luồng khí mạnh không thể tin được tràn ra từ toàn bộ thân thể cô ấy.
[Han Sooyoung đã tự mình trở thành một Chòm sao.]
[Chòm sao, “Người tạo ra một hồi kết sai”, đang bộc lộ Trạng thái của cô ấy!] Đó cũng chính là Bổ ngữ mà Han Sooyoungcủa lượt thứ 1863 đã có được.
Cô ấy giải phóng từng chút Câu chuyện mà cô ấy đã tiết kiệm được cho đến giờ. Những tia sáng màu xanh lam tinh khiết rực rỡ cuộn xoáy dữ dội từ một trong những tròng mắt của cô.
[Kỹ năng độc quyền, “Đôi mắt của sự thật”, đã được kích hoạt!]
Trong lượt thứ 1863, kỹ năng này không thể xuyên qua bức tường đó. Tuy nhiên, Han Sooyoung của lượt hồi quy này đã hoàn toàn khác.
[Câu chuyện, “Chuyên gia sửa đổi”, đã bắt đầu kể chuyện!]
Trong lượt này, cô đã chăm chỉ tiếp thu rất nhiều Câu chuyện liên quan đến “viết văn” hơn trước.
Tsu-chuchuchuchu….!
Giống như cách nền móng của các nhân vật khác là một tập hợp các câu, đó cũng là điều tương tự đối với [Bức tường thứ 4]. Chừng nào thế giới này còn là một cuốn tiểu thuyết, thì bức tường này phải được tạo ra từ những câu và chữ.
Ngay cả khi cô ấy không giải mã được cơ sở của nó, vẫn có những câu còn sót lại ở đâu đó sẽ giúp cô ấy đoán ra.
[Bức tường thứ 4] nhận ra những gì Han Sooyoung đang định làm và tăng độ dày tổng thể của nó lên.
[V ô í c h]
[“Bức tường thứ 4” đang tăng độ dày hơn nữa!]
Vòng tròn đen càng quay tròn mạnh mẽ hơn.
Bức tường thứ 4. Kỹ năng phòng thủ tinh thần không thể bị xâm nhập bởi những tồn tại được tìm thấy trong “Cách sống sót”.
Han Sooyoung không cố gắng xuyên qua bức tường. Thay vào đó, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nó.
[Câu chuyện, “Chỉ dẫn về khoảng trống giữa các dòng”, đã bắt đầu kể chuyện!]
[Một số điều sẽ càng rõ ràng hơn khi bạn cố gắng che giấu chúng đi.]
Han Sooyoung nhìn lướt qua hình dáng bên ngoài của bức tường. Có thể nhìn thấy rất nhiều vết xước và vết nứt trên đó. Lịch sử trong quá khứ của nó về việc không giữ gìn bản thân khi cố gắng bảo vệ Kim Dokja đã để lại như những dấu vết hoàn toàn có thể nhìn thấy trên tường.
[Tồn tại vĩ đại đó phải được bảo vệ.]
Tại sao bức tường này lại giấu câu nói đó ở một nơi bí mật nhất?
[Đó là ân huệ cuối cùng mà vị thần yêu cầu tôi.]
Trong khoảnh khắc đó, môi Han Sooyoung bắt đầu run rẩy.
Một cơn đau đầu hành hạ cô, những câu phía trên bức tường lướt qua não cô.
“Này.”
“Vâng?”
“Nếu tình cờ, có điều gì đó xảy ra với tôi, thì ông…”
“Xin đừng nói những điều như thế.”
“Nếu ông thực sự coi tôi là “thần” của ông, thì….”
Một người đàn ông trung niên đội mũ phớt đang ngước nhìn cô với vẻ mặt trung thành và tận tâm.
“Hãy bảo vệ anh chàng đó, bất kể chuyện gì xảy ra.”
Sự tồn tại biết về “Cách sống sót” cũng như tác giả gốc, chính cô ấy.
Sự tồn tại thậm chí còn thờ ơ với những bi kịch của thế giới này hơn cô ấy, và…
Và, sự tồn tại sống với mục đích duy nhất là “hoàn thành câu chuyện”.
“Sự tồn tại đã mở ra “kịch bản” ở thế giới này, và là người kết nối hai đường thế giới thành một.”
[Bức tường thứ 4] lên tiếng thay cho đôi môi run rẩy của Han Sooyoung. [Đừ ng qu á ngạc nhi ên tôi cũ ng vừ a mới nh ận ra th ôi]
“Cậu nói gì?”
[T ôi cũ ng khôn g biết m ình là a i]
Có một số tồn tại không hề có quá khứ thêm vào mà chỉ đơn giản là “tồn tại”, cho đến khi họ được phép thu thập lịch sử của mình. Những sinh vật đã không “tồn tại” cho đến khi tác giả quyết định đưa cho họ một câu chuyện phía sau.
[Tô i trở n ên hoàn thi ện nh ờ có c ô]
Những cảnh tượng kể từ khoảnh khắc khi “dịch vụ trả phí” được thực hiện lướt qua tâm trí cô. Khoảnh khắc khi hai ranh giới thực tế và viễn tưởng hòa làm một, và Vua Dokkaebi của lượt thứ 1863 đã đứng ở ngay giữa ranh giới đó.
[T ại sao t ôi ph ải trở thà nh m ột bức tư ờng ngăn cá ch thế g iới]
Vua Dokkaebi trở thành bức tường đã ngăn cách thế giới.
[T ại sa o tôi ph ải bảo v ệ Ki m Dok ja]
Và sau đó, vị Vua đã thực hiện điều cuối cùng mà “vị thần” của mình yêu cầu.
[C ô đã khô ng nh ớ về tô i]
Sự tồn tại lặp đi lặp lại một câu chuyện trong một thời gian dài, một người say mê câu chuyện đó, không ngừng ha.m muốn nó.
Sự tồn tại đã đọc “Cách sống sót” thậm chí trước cả Kim Dokja, đang ở ngay trước mắt cô.
Độc giả cổ xưa nhất thế giới này.
[Tô i cũn g kh ông nh ớ về c ô]
Vua Dokkaebi đã lấp đầy khoảng trống do Han Sooyoung để lại và trở thành biên niên sử của thế giới này.
[Câu chu yện nà y giờ đ ây thu ộc về tô i]
Và cuối cùng, sinh vật này đã thành công trong việc hoàn thành câu chuyện.
“Ngay từ đầu chính tôi là người đã yêu cầu cậu làm thế. Vì vậy, hãy dừng việc này lại ngay bây giờ.”
Sự tồn tại đã liên tục duy trì trật tự trong một thời gian rất dài cuối cùng đã trở thành chính trật tự đó.
[Cô khô ng còn l à vị thầ n của t ôi nữ a]
Cô ấy đã mất vị trí tác giả ban đầu và không còn là người sáng tạo nữa.
Han Sooyoung nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình. “Cách sống sót” mà chính cô viết đã trở thành một cuốn tiểu thuyết kéo dài 3149 chương. Cuốn tiểu thuyết đó đã rời khỏi tay cô và chạm đến tay độc giả của nó.
“Cậu nói đúng, vị thần của thế giới này không còn là tôi, mà là độc giả.”
Đó là Kim Dokja, vượt ra khỏi vòng quay này, ngủ say và mơ về cõi vĩnh hằng.
“Vậy thì, hãy hỏi vị thần đó. Hãy hỏi liệu anh ấy có thực sự muốn ở lại nơi này không, hay….!”
Han Sooyoung nuốt một Viên thuốc của Sự sống và Cái chết và chữa lành đầu gối bị gãy của cô. Rồi sau đó, cô ấy bước tới từng bước trước khi vươn tay ra.
“….Hay, anh ấy muốn ra khỏi đây với chúng tôi.” Những đốm lửa chói mắt bùng lên trên đầu ngón tay cô.
Như thể để từ chối sự tiếp cận của cô ấy, tốc độ quay của vòng tròn ngày một nhanh hơn. Máu tóe ra từ hai tay cô. Ngay cả Câu chuyện cũng không thể bảo vệ cô. Mặc dù vậy, ngay cả khi phải chịu đựng những cơn đau tàn khốc như thể bàn tay của cô ấy bị nghiền thành bột mịn, Han Sooyoung vẫn không dừng lại.
“Kim Dokja! Nói gì đó đi!”
Có một số người, mặc dù mong muốn được cứu, nhưng không thể tự mình nhờ người khác cứu họ.
Han Sooyoung luôn muốn viết nên những câu văn cho những người như vậy. Viết nên những câu cho những người không thể nói hoặc viết bất cứ điều gì.
Giống như mọi khi, tất cả những gì cô ấy có thể làm là viết ra những “câu văn”.
Nhưng, miễn là cô ấy có thể vượt qua phía bên kia của vòng tròn này…
Miễn là cô ấy có thể thoát khỏi dấu chấm này, thì…
“Tên ngốc đó, không hề nghi ngờ gì, đã nhận lấy cây kẹo chanh đang chìa ra như một trò đùa và ngậm nó vào.”
“Kim Dokja!”
Thật không may, điều đó là không đủ.
Cô không thể đến được phía bên kia của bức tường chỉ với những câu cô sở hữu. Sau đó, một bàn tay khác đã đặt lên tay Han Sooyoung.
Đó là Yoo Sangah.
Mạn đà la xòe ra hai bên khi cô bắt đầu đặt những Câu chuyện của mình lên. Trong khi lau đi giọt máu đang chảy xuống mũi, cô ấy cười yếu ớt.
“Dokja-ssi.”
“Người đàn ông trốn trong tủ một mình để đọc “Cách sống sót”.”Những câu của Yoo Sangah đang gọi Kim Dokja.
Như thể họ đang nắm lấy nắm đấm cửa, tay họ vươn ra và nắm lấy vòng tròn đang quay. Tuy nhiên, tốc độ của vòng tròn không giảm đi một chút nào. Họ vẫn còn thiếu sót trong các câu. Nhưng sau đó, bàn tay của hai người nữa đặt lên tay hai cô gái.
“Tôi sẽ giữ phía trong!” “Tôi ở bên trái!”
Jung Heewon và Lee Hyunsung hét lớn đầy khí thế cũng bắt đầu bám vào vòng tròn.
“Người đã im lặng lắng nghe những câu chuyện nhàm chán về quân đội.”
Lee Hyunsung hét lên, giải phóng Câu chuyện của anh ấy, và Jung Heewon bên
cạnh phối hợp nhịp nhàng với anh.
“Cái tên bướng bỉnh ngu xuẩn cẩu thả thích gây rắc rối chết tiệt.”
“Dokja-ssi! Trả lời đi! Anh có thể nghe thấy chúng tôi mà, phải không??”
Và giờ đây, Lee Seolhwa và Gong Pildu cũng đã đặt tay vào tiếp theo.
“Người đã tìm kiếm dược liệu suốt đêm vì những người bạn của mình.”
“Tên khốn đã đánh cắp tất cả đất đai của tôi.”
“Ahjussi!”
“Hyung!”
Hai đứa trẻ cũng lao vào. Bàn tay nhỏ bé của Shin Yoosung và Lee Gilyoung lần lượt đặt lên tay Han Sooyoung.
“Người luôn nói dối để trấn an người khác.”
“Tuy vậy, người đó không giỏi nói dối lắm.”
Ngay phía sau họ là Lee Jihye đang cầm thanh kiếm của mình. Cô ấy dùng tay
đấm vào vòng tròn. Cô ấy đấm nó, rồi lại đấm nó nhiều lần.
“Dù sao thì tôi cũng không thể nói một điều gì đó ngại ngùng như vậy đâu! Vì thế, mau ra ngoài đi!!”
“Ahjussi cá mực.”
Những ký ức khác nhau của mọi người, tại những thời điểm và địa điểm khác nhau – tất cả những câu nói về mọi khoảnh khắc đều tập hợp lại với nhau và cùng hy vọng về một Kim Dokja.
Tuy nhiên, dấu chấm vẫn không nhúc nhích ngay cả khi mọi người cùng gọi. Không, chỉ có bàn tay của họ là biến thành một mớ hỗn độn đẫm máu.
Câu chuyện của họ đã bị dập tắt. Sau đó, một dòng chữ hiện lên trên dấu chấm.
“Có lẽ đó chỉ là sự tham lam của chúng ta, khi muốn cứu anh ấy?”
“Câm miệng!”
“Có lẽ, anh ấy không phải là một tồn tại cần được cứu?”
Những người đồng đội cũng biết điều đó – biết rằng hành động này của họ có lẽ là một hành động vô nghĩa.
Đó là lý do tại sao họ muốn biết. Để hỏi.
Để đến và xác nhận.
“Kim Dokja! Tôi biết anh đang ở trong đó!” Jang Hayoung hét lên. “Chúng ta đã nói về điều này, phải không?! Dù không thể chạm tới nhau, dù không thể gặp được nhau, thì chúng ta vẫn phải đập vào tường cho đến cùng, phải không?? Ngay cả khi bức tường sẽ không bao giờ mở ra, chúng ta đã đồng ý là sẽ tiếp tục viết một cái gì đó lên đó, phải không?!”
Dù không thể chạm tới nhau, dù không thể gặp được nhau, thì chúng ta cũng nên tiếp tục đập vào bức tường của nhau.
Ngay cả khi bức tường sẽ không bao giờ mở ra, thì hãy tiếp tục viết gì đó lên bức tường đó.
“Khi chúng ta làm vậy, thì có lẽ, một ngày nào đó, ai đó có thể sẽ nhìn thấy lời nói của chúng ta….!”
Sau đó, có thể, chỉ là có thể, cuối cùng anh có thể sẽ muốn ra khỏi nơi đó. “Xin anh! Nói gì đó đi! Bất cứ điều gì! Xin anh-!”
Vì vậy, lòng bàn tay của Jang Hayoung đã đập vào dấu chấm đó. Và ngay giây phút tiếp theo…
[“Bức tường Giao tiếp Bất khả thi” đang bộc lộ sức mạnh của nó!]
Dấu chấm bắt đầu rung chuyển từng chút một. Lần đầu tiên, hào quang của [Bức tường thứ 4] thay đổi.
[C ậu dá m]
Yoo Sangah đã không bỏ lỡ cơ hội này và hét lên. “Dokja-ssi! Chúng ta đã hứa
sẽ gặp nhau ở kiếp sau, phải không?!”
[“Bức tường Phán quyết Luân hồi” đang bộc lộ khả năng của nó!]
Lee Gilyoung cũng hét lên như thể cậu ấy không muốn thua kém. “Hyung, anh lúc nào cũng nghĩ rằng mình có lỗi cho mọi thứ!”
Jung Heewon tiếp tục sau lời của cậu bé. “Tôi không quan tâm anh tốt hay xấu, Dokja-ssi! Tôi không định đánh giá anh theo tiêu chuẩn của thế giới này. Đó là lý do tại sao…!”
[“Bức tường phân chia Thiện và Ác” đang bộc lộ chủ đề của nó!]
“….Vậy nên, xin hãy mở cánh cửa này ra!”
Ngay sau đó, một lực phản chấn mạnh mẽ bật ra từ cánh cửa đã hất bay những người đồng đội.
Âm thanh của những tiếng nổ lớn làm họ chói tai. Khi tiếng ù tai biến mất, xung quanh chỉ còn lại sự im lặng lạnh lẽo.
Những người đồng đội bị thương lần lượt đứng dậy. Nhưng trước khi Lee Hyunsung có thể nói bất cứ điều gì, Han Sooyoung đã vội vàng đặt một ngón tay lên môi mình.
Giống như cái cách mà cơn mưa phùn lất phất thấm ướt mặt đất khô cằn, một tiếng động khe khẽ có thể được nghe thấy.
Cộc.
Tiếng động đó, nó phát ra từ phía bên kia dấu chấm.
Một nơi nằm ngoài sự hoàn thiện của câu chuyện.
Han Sooyoung là người đầu tiên nghe thấy âm thanh đó.
Cộc, cộc….
Âm thanh quá nhỏ và quá yếu ớt, nhưng vẫn có thể báo cho người khác biết rằng có một sự hiện diện đang ở đó.
“Anh ấy đang ở đó.”
Shin Yoosung đã rơi nước mắt.
[Có ai đó đang gõ lên cánh cửa từ bên kia của nó.]
Han Sooyoung lao về phía trước, theo sau là Yoo Sangah. Lee Hyunsung và Jung Heewon lại đặt tay mình lên tay hai cô gái. Lee Seolhwa nhanh chóng chữa lành bàn tay bị thương của các đồng đội, trong khi Gong Pildu hỗ trợ họ hết sức mình. Để chống lại cơn phản chấn, Lee Jihye đâm kiếm của mình xuống sàn, trong khi Jang Hayoung đỡ cơ thể Han Sooyoung. Những Câu chuyện của Shin Yoosung và Lee Gilyoung sau đó bắt đầu bảo vệ đôi tay của Han Sooyoung.
“Tập trung tất cả sức mạnh của mọi người vào một chỗ!”
Cùng với tiếng “Kwa-gagagagak!”, bàn tay của họ một lần nữa bị nghiền thành bụi máu.
Tốc độ quay của dấu chấm đang chậm lại. Từng chút một, bề mặt bị mài mòn của dấu chấm bắt đầu xuất hiện các vết nứt.
[Câu chuyện của họ là không đủ.]
Kích thước của dấu chấm đang dần thu nhỏ lại. Nó tiếp tục nhỏ hơn, như thể không bao giờ cho phép họ tiến vào nơi này. Ngay khi đó, một số người bất ngờ xâm nhập vào bên trong tàu điện ngầm.
[Chòm sao, “Nữ hoàng của mùa xuân tăm tối nhất”, đang hóa thân xuống!]
Họ là hai thành viên của <Kim Dokja Company>, những người chưa hề lộ diện cho đến giờ.
[Xin lỗi vì đã đến muộn.]
Một trong số họ là nữ hoàng của Địa phủ, Persephone. Và người kia là… “….Dokja-yah.”
Thay vì nhìn dấu chấm kia, Lee Sookyung nhìn vào một Kim Dokja khác đang ngồi phịch trên sàn. Anh sững sờ nhìn lại bà, nhưng sau đó, anh cắn chặt môi và nắm lấy tay bà.
Những Câu chuyện sau đó bắt đầu tràn ngập từ cả Lee Sookyung và Persephone. Hai Kim Dokja tồn tại đối với họ.
[Một Kim Dokja trước khi bắt đầu kịch bản, và một Kim Dokja sau khi kịch bản được tiến hành.]
Hai sinh vật đã quan sát “Kim Dokja” lâu hơn bất kỳ ai khác đã hỗ trợ Avatar của anh ấy tiến đến gần dấu chấm. Han Sooyoung gật đầu.
[Người đã giam cầm Kim Dokja trong bức tường là chính anh ấy.] “Kim Dokja.”
Han Sooyoung nhận ra điều gì đó khi cô chứng kiến lông mi anh run lên một cách yếu ớt. Cho dù cuốn tiểu thuyết của cô ấy có ảnh hưởng đến Kim Dokja sâu sắc đến mức nào, anh ấy cũng không phải là “Cách sống sót”. Cho dù cô ấy hiểu “Cách sống sót” đến đâu, nó không có nghĩa là cô ấy hiểu về Kim Dokja.
Cô ấy có thể viết nên câu văn cho người khác, nhưng cô ấy chắc chắn không thể đọc những từ đó thay cho họ. Không, vai trò của việc đọc được giao cho vị thần của thế giới mới, độc giả.
“….Giúp chúng tôi.”
Tay Kim Dokja chạm vào dấu chấm.
Tsu-chuchuchuchu….!
[“Bức tường thứ 4” đang tăng độ dày hơn nữa!]
Bàn tay này được đặt lên trên những bàn tay khác. [Bức tường thứ 4] hét vào mặt họ.
[C ác ngư ời sẽ th ất bại tạ i đâ y]
[Câu ch uyện này đ ã được h oàn thi ện rồ i]
Việc thay đổi một câu chuyện đã hoàn thiện có bị cấm không?
Một vũ trụ đơn độc dám nghĩ đến việc được cứu chỉ vì các vũ trụ còn lại đã hoàn thiện trong bất hạnh, có bị cấm không?
Han Sooyoung quấn chặt lấy tay Kim Dokja và đặt nó lên tay mình và bắt đầu hét lên. Những ký ức từ lượt thứ 1863 đang ùa về.
[Câu chuyện này sẽ tự mình xoay vòng.]
Một Han Sooyoung khác sẽ lặp lại lượt thứ 1863 trong chu kỳ này.
Kim Dokja và Han Sooyoung sẽ không nhận ra nhau và bắt đầu chiến đấu với nhau một lần nữa.
Yoo Joonghyuk sẽ tiếp tục hồi quy.
Và để cứu tất cả, Kim Dokja sẽ trở thành “Giấc mơ cổ xưa nhất” rất nhiều lần.
Khoảng thời gian rộng lớn không thể diễn tả được sẽ lặp đi lặp lại, dẫn họ đến và gặp nhau, rồi lại chia tay nhau.
Chịu đựng một khoảng thời gian không thể đo đếm, để gặp nhau, sau đó lại gặp nhau, và tạo nên những câu chuyện.
Cứ như vậy, câu chuyện này có thể trở nên thực sự trọn vẹn.
Thế nhưng, nếu chỉ như vậy thì đến bao giờ họ mới được nếm trải hạnh phúc? [Cũng không sao nếu câu chuyện đó không hoàn hảo.]
Hai tay Han Sooyoung mạnh mẽ bám chặt vào vết nứt của vòng tròn.
Bề mặt của bức tường kẹp chặt bắt đầu bị xé toạc.
[Nếu câu chuyện đó có thể khiến ai đó hạnh phúc, thì…]
Câu chuyện của các đồng đội sụp đổ khi một cơn bão đáng kinh ngạc bùng nổ. Áo khoác của Kim Dokja bị xé toạc, và vũ khí của họ vỡ tan thành từng mảnh. Những tia sáng tinh khiết chói mắt che khuất tầm nhìn của họ. Trong vụ nổ ánh sáng khó tin này, Han Sooyoung nghĩ. [Bức tường thứ 4] đã đúng, “Cách sống sót” thực sự đã kết thúc. Bằng chính đôi tay của mình, anh ấy đã đưa nó đến kết thúc.
Nhưng điều đó không có nghĩa là câu chuyện của chính Kim Dokja đã kết thúc. Ku-gugugugu….
Cuối cùng, cơn bão tắt lịm, để lộ những bàn tay hỗn độn của các đồng đội. Những bàn tay đặt lên nhau như thể chúng đã hòa làm một. Và những bàn tay này đã phá hủy dấu chấm của sự “hoàn thiện”. Vết nứt chảy dài trên mép hình tròn như một vết rách.
[Bây giờ trông nó giống như một dấu phẩy.] Cánh cửa đã mở ra.