Toàn Trí Độc Giả (P1) - Chương 198
Tôi quay lại và thấy chủ quán rượu đang nhìn tôi với ánh mắt tò mò. Tôi cố trả lời một cách tự nhiên nhất có thể. “Tôi vừa mới tới đây hôm qua.”
“Thật tốt khi được gặp cậu. Cuộc sống ở khu liên hợp công nghiệp tuy khó khăn nhưng người dân ở đây rất tốt. Tôi không biết cậu đến từ đâu nhưng nơi này không tệ để ổn định cuộc sống đâu. Muốn làm vài ly không?”
“Không, tôi không thích uống rượu.”
“Haha, đến nơi này khi không biết uống rượu. Cậu là một anh bạn bất hạnh đấy.”
Tôi đã từng nghe điều tương tự, nó khiến tôi nhớ lại khi tôi mới gia nhập Mino Soft. Han Myungoh cũng đã nói điều gì đó giống vậy khi tôi nói với anh ta rằng tôi không thể uống rượu ở bữa tiệc.
Nghĩ lại, Han Myungoh bây giờ đang ở đâu? Anh ta nhận được lời nguyền của Quỷ vương Asmodeus và không có cách nào để xác nhận anh ta còn sống hay đã chết…
Tôi phần nào cảm thấy mệt mỏi khi nhớ lại những ngày tháng đó.
“Tôi không thích uống rượu nhưng tôi thích đồ nhắm được dùng với rượu. Anh có phiền không nếu tôi gọi một món?”
“Tất nhiên, chúng tôi có móng vuốt quỷ chiên giòn, lòng quỷ chiên giòn và…”
Tôi cười, “Đừng chọc tôi nữa.”
“Haha, bị phát hiện rồi sao.”
“Cho tôi món ngon nhất mà quán anh có. Bao nhiêu?”
“Chỉ năm xu.”
Đó là một mức giá cực kỳ thấp. Một cái giá mà các chòm sao nhỏ bé của Vùng đất Hòa bình cũng có thể mua được. Tôi suy nghĩ một lúc trước khi hỏi, “Nếu tôi trả gấp đôi, anh có thể làm cho nó ngon gấp đôi không?”
“Haha, tôi có thể làm cho nó ngon gấp ba lần.”
Tôi đưa 50 xu mà không nói gì và chủ quán mở to mắt.
“…Ngon gấp 10 có chút khó khăn nhưng tôi sẽ cố.”
Không giống như những gì anh ta nói, chủ quán có vẻ là một đầu bếp tài ba vì có một mùi dễ chịu tỏa ra từ anh ta. Tôi càng thêm mong đợi nó bởi có vẻ tôi sẽ xoa dịu được cơn đói của mình. Tôi không thể kìm được khi nghĩ rằng đã đến lúc được ăn đồ ăn thật.
Tôi lơ dạ dày của mình một lúc và thở dài. Tôi đã làm việc chăm chỉ đến nỗi thật khó để được nghỉ ngơi.
“Thật tuyệt vời, nơi đó được gọi là Trái đất đúng không?”
Một đám hóa thân đang nhìn vào màn hình treo trên quán rượu.
Nó đang phát một đoạn video ghi lại từ kênh của dokkaebi. Đó là một cảnh quen thuộc và theo sau đó là một giọng nói cũng quen thuộc không kém.
[Ahjussi!]
Đó là một cảnh trong kịch bản của Mái vòm Seoul. Ghi chép về kịch bản thứ mười, Quỷ vương thứ 73. Tôi nghe thấy giọng nói của Shin Yoosung phát ra từ màn hình và một góc trái tim tôi đau nhói.
Tôi kéo cổ áo khoác lên để che mặt và xem video.
“Tác động của kịch bản thật tuyệt vời. Có phải như lời đồn đại không?”
“Anh không nghĩ đó là khu vực kịch bản phổ biến nhất gần đây sao?”
“Những hóa thân đó chắc hẳn rất giàu có!”
Hầu như tất cả các phương tiện thông tin đại chúng ở Thế giới Quỷ đều nằm dưới sự kiểm soát của những người đàn ông mặt bướu.
Những người đàn ông mặt bướu không thể mở các kênh trực tiếp như dokkaebi nên họ không thể kiếm thu nhập thông qua donate. Thay vào đó, họ đánh cắp các bản sao lưu và phân phát chúng trên khắp thế giới.
“Chết tiệt, tôi không nghĩ độ khó cao đến vậy đâu, tôi cũng có thể làm được như vậy!”
“Thôi chém gió đi, nếu anh ở đó, anh thậm chí còn không thể vượt qua kịch bản thứ năm.”
“Hừ!”
Họ xem màn hình và kịch bản của Quỷ Vương thứ 73 dần thay đổi.
[Uriel, cô biết đấy, đây chỉ là một câu chuyện.]
Cảm giác thực sự kỳ lạ khi thấy lời nói của tôi chạy trên màn hình.
[Chắc cô đã thấy nhiều người chết trong lúc đó.]
Khoảnh khắc mà Uriel rất buồn…
Tôi nhìn quanh và thấy một số hóa thân đang rơi nước mắt.
Tức giận, tuyệt vọng hoặc thở dài.
“Chết tiệt, buồn quá…”
…Đó là một cảm giác kỳ lạ. Đó không phải là kịch bản của họ nhưng họ đồng cảm với những câu chuyện tôi đã trải qua. Vẻ mặt họ như nhận được sự an ủi.
Có lẽ không chỉ những chòm sao mới cần những câu chuyện. Những câu chuyện đều cần thiết cho tất cả mọi người.
“…Liệu chúng ta có thể làm điều đó nếu chúng ta quay trở lại kịch bản ở quê nhà của mình không?”
“Rampert, anh có muốn quay lại không?”
“Nếu tôi có thể, nhưng điều đó sẽ không xảy ra.”
“Haha, chỉ cần hỏi người đàn ông mặt bướu. Họ sẽ gửi anh đi bất cứ lúc nào.”
“…Lại một trò đùa à? Tôi không muốn trở thành thảm họa cho quê nhà mình.”
Thảm họa. Lúc này, không khí trong quán rượu trở nên căng thẳng. Tuy nhiên, nó chỉ trong chốc lát. Mọi người đều miễn cưỡng nói về chủ đề khác và nhanh chóng thay đổi nó.
“Nó đây, đồ ăn kèm ngon gấp 10 lần.”
Tôi cười nhẹ và nhận các món ăn. Khoai tây chiên và mì. Dựa vào mùi hương tỏa ra, tôi có thể nói chúng là những món ăn ngon ngay cả khi tôi chưa nếm thử.
Tôi cầm lấy cái đĩa và nhìn xung quanh. Tôi có thể thấy một cái đầu nhỏ tập trung vào màn hình, giống như những người khác. Cậu ấy không biết tôi đang ở gần và sắp rơi nước mắt.
Tôi tặc lưỡi và ngồi xuống bên cạnh. “Sao vậy, cậu nhớ nó à?”
“Hiic!” Vẻ ngoài ngạc nhiên của cậu ta rất dễ thương. Cậu ta đúng như tôi tưởng tượng. Tôi giữ lấy vai Jang Hayoung khi cậu ta cố gắng chuồn đi.
“Đừng cảnh giác như vậy, tôi chỉ muốn có người ăn cùng thôi.”
Jang Hayoung nhìn tôi đầy nghi hoặc và ngoan ngoãn ngồi xuống. Cậu ta nghĩ rằng tôi không thể làm tổn thương cậu ta vì có rất nhiều hóa thân xung quanh. Jang Hayoung do dự trước khi mở lời.
“Cuộc nói chuyện của anh với Aileen đã kết thúc chưa?”
“Rồi.”
“Anh đã nói về cái gì?”
“Cậu không cần biết.”
“…Thế, đó có phải là món ăn đặc biệt không?”
“Ăn đi nếu cậu muốn.”
Jang Hayoung di chuyển chiếc nĩa của mình như đã luôn chờ câu nói đó. Những sợi mỳ biến mất trong miệng Jang Hayoung. Nghĩ lại thì, tên này có kỹ năng Vô liêm sỉ.
“Chà, nó rất đáng để ăn.”
Jang Hayoung trong nháy mắt đã ăn hơn nửa đĩa.
“…Vậy, anh đến từ Trái đất sao?”
“Đúng.”
Khuôn mặt tôi không bao giờ xuất hiện chính xác trên màn hình. Như thể ai đó cố tình chạm vào màn hình. Mặt tôi trông méo xệch như bị va đập.
Bihyung, tên ngốc đó, sao hắn lại chỉnh sửa khuôn mặt của tôi như vậy? Dù sao thì có vẻ như Jang Hayoung không nhận ra tôi.
“…Chỗ đó thế nào?”
“Rất tệ.”
Jang Hayoung gật đầu, chỉ cần những lời này là hiểu hết mọi chuyện. Một cuộc điều tra bi thảm không cần thiết đối với những người đã trải qua kịch bản.
“Anh có đang xuất hiện trên màn hình ngay bây giờ không?”
“Tôi sắp xuất hiện rồi.”
“Đâu?”
“Đó.”
Màn hình phóng to gương mặt điển trai của Yoo Jonghyuk. May mắn thay, áo khoác của tôi đủ bẩn để trông giống với áo khoác đen của anh ta…
Tuy nhiên, biểu cảm của Jang Hayoung không tốt lắm.
“Chẳng giống chút nào…”
“Đó là tôi.”
“Không, anh giống như cục bột bị người khác túy ý nhào nặn, trong khi anh ta giống như một tác phẩm được một vị thần điêu khắc trong hàng nghìn năm…”
“Tôi là một kẻ lưu vong, những câu chuyện đã làm mặt tôi vỡ vụn.”
“Cho dù anh có mất bao nhiêu câu chuyện đi chăng nữa… thì anh cũng không thể nào trông như thế được.”
…Chết tiệt. Tôi cảm thấy tồi tệ nhưng tôi vẫn cần đạt được mục đích của mình. “Đúng thế, tôi không phải anh ta. Tuy nhiên, anh ta trông rất ngầu, đúng chứ?”
“Đúng.”
“Anh ta đánh nhau giỏi đến mức không thể tin được.”
“Thật sao?”
“Tôi sẽ để cậu gặp anh ta khi chúng ta đến Trái đất. Tôi rất thân với anh ta.”
Câu nói của tôi khiến mắt Jang Hayoung run lên. Có lẽ Jang Hayoung sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc vượt qua. Trong Con đường sinh tồn, Jang Hayoung là một người rất ngưỡng mộ Yoo Jonghyuk. Nếu tôi thuyết phục anh chàng này trước và khuyến khích cậu ta quay trở lại…
“Tại sao tôi lại muốn gặp anh ta chứ?”
“Hở? Không, chỉ là…”
“Thực ra, tôi quan tâm đến tên đó hơn.”
“Ai?”
“Kia kìa.”
Trên màn hình, tôi thấy một bóng người được bao quanh bởi năng lượng ma quỷ. Một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào những người đồng đội của mình với ánh mắt buồn bã. Khuôn mặt của anh ấy không hoàn toàn hiện rõ, nhưng tôi biết đó là ai.
Tôi chứ còn ai nữa.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấp lánh của Jang Hayoung và nói.
“Cậu thậm chí còn không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ta.”
“Thì sai?”
Bỗng, có những tiếng la hét đột ngột phát ra từ nhiều khu vực khác nhau của quán rượu.
“Uwaaahhhh!”
“Không! Hãy mở mắt ra, Quỷ Vương của Sự Cứu Rỗi!”
“Chết tiệt! Nước mắt tôi cứ chảy mãi ấy!”
[Danh tiếng của bạn được củng cố trong Vương quốc quỷ thứ 73.]
[1.500 xu đã được nhận.]
Không, tôi nổi tiếng sao? Tôi chợt hối hận khi cosplay thành Yoo Jonghyuk. Bây giờ tôi không thể nói người đó thực ra là tôi.
[Hẹn gặp lại, Yoo Jonghyuk.]
Cuối cùng, kịch bản kết thúc và mọi người bắt đầu khóc. Một số người đã xúc động đến nỗi họ không thể thoát ra khỏi những cảm xúc này.
Jang Hayoung lẩm bẩm với một biểu cảm ngây ngất, “Ah, tệ quá anh ấy đã có bạn gái rồi.”
Lòng nặng trĩu. “Hả? Ai cơ?”
“Quỷ vương của sự cứu rỗi, anh có biết anh ấy không?”
“Tôi biết anh ta, nhưng…” Tôi cau mày khi nhìn vào đôi mắt đẹp của Jang Hayoung. Đôi mắt trong veo và đôi má trắng ngần, một khuôn mặt tuyệt đẹp. Tuy nhiên…
“Chẳng phải cậu là con trai sao?”
Nếu tôi nhớ không lầm, Jang Hayoung là một người đàn ông. Nhà văn chết tiệt của Con đường sinh tồn đã chấp nhận mọi nhận xét của tôi và chỉ thay đổi một điều. Đó là giới tính của anh chàng này.
Jang Hayoung cau mày. “Trái đất là nơi duy nhất đánh giá người khác bằng vẻ bề ngoài.”
Tôi định đáp trả thì chủ quán rượu đột ngột tắt đèn. Sau đó, anh ta tuyên bố với quán rượu bằng một giọng rất trầm, “Đêm sắp đến rồi.”
Trước lời này, một sự im lặng lan tỏa khắp quán rượu. Đó là một sự im lặng nhạy cảm và sắc bén hơn nhiều so với khi từ ‘thảm họa’ xuất hiện. Jang Hayoung đối mặt với tôi và đưa một ngón tay lên môi.
“Suỵt.”
Nhìn kỹ hơn, không chỉ có quán rượu này. Các quán rượu và cửa hàng khác trên phố đều đã đóng cửa, tắt đèn. Đột nhiên, mọi âm thanh đều biến mất.
Cứ như thể toàn bộ khu liên hợp công nghiệp chìm sâu dưới đáy đại dương. Trên những con phố đã khuất bóng người, tiếng sáo thê lương vang lên. Một số công dân đã bịt tai để tránh nghe thấy nó.
Vào lúc này, tôi đã được nhắc nhở về một điều gì đó.
[Có một ‘Đêm’ đặc biệt ở Thế giới Quỷ.]
Tôi lắng nghe Bức tường thứ tư và nhớ lại bối cảnh của Con đường sinh tồn.
[Tất cả công dân của khu liên hợp công nghiệp đều sợ những quý tộc. Nó không chỉ đơn giản là vì các quý tộc mạnh mẽ, mà là do ‘Đêm’ đến ba ngày một lần.]
“Làm ơn hãy đi qua, làm ơn…”
Ai đó lẩm bẩm. Đã bao lâu rồi? Tôi có thể nghe thấy tiếng cửa sổ lạch cạch khi có thứ gì đó xuyên qua đường phố.
Mọi người dân đều nín thở và vờ như vô hình. Có những người hạ thấp mình và nhìn chằm chằm xuống bàn. Bóng của một lưỡi hái khổng lồ lướt qua cửa sổ.
[Vào ban đêm, tên đao phủ xuất hiện trong khu liên hợp công nghiệp.]
[Nếu công dân có nhà cách mạng thì quý tộc có đao phủ.]
Họ là nguồn gốc của nỗi sợ hãi của công dân và khiến họ không có khả năng chống lại quý tộc, cũng như lý do tại sao các công tước có thể duy trì địa vị của họ trong khu liên hợp công nghiệp.
Bởi sự tồn tại của Đao phủ. Khoảnh khắc cửa quán rượu mở ra, mọi người nhắm chặt mắt. Một giọng nói khàn đặc phát ra từ bóng tối sâu thẳm.
[Nh à cá ch m ạng là a i?]
Sự xuất hiện khiến tôi liên tưởng đến một chiếc máy gặt to gấp đôi một người đàn ông trưởng thành. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn vì chiếc áo choàng đen nhưng tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của hắn từ luồng khí tỏa ra.
[Mục tiêu đang được bảo vệ theo kịch bản hiện tại.]
[Mục tiêu hiện là bất khả chiến bại.]
Không có tồn tại nào có thể chống lại Đao phủ trong Đêm của khu liên hợp công nghiệp.
Ông chủ đưa đồ ăn cho tôi và những người xem kịch bản đang nhìn xuống sàn với vẻ sợ hãi.
Hôm nay Đao phủ chọn quán rượu này làm nơi hành quyết. Ở nơi này, chắc chắn sẽ có người chết.
[Ai là Nh à cá ch m ạng ?]
Mỗi khi lưỡi hái của đao phủ cắm xuống đất, mọi người co quắp lại. Nó giống như một vở kịch. Tôi cố nhìn kỹ rồi Jang Hayoung bỗng kéo cổ áo tôi.
“Đừng nhìn!”
Một âm thanh rất nhỏ, Đao phủ nhìn về phía này.
“Chết tiệt…”
Chính xác mà nói, đó là tại Jang Hayoung đáng nguyền rủa. Jang Hayoung bắt đầu run rẩy khi nhìn chằm chằm vào Đao phủ đang đến gần. Linh tính mách bảo cậu rằng cậu đang phải đối mặt với cái chết của mình.
Tôi chạm vào đầu Jang Hayoung đang sợ hãi và từ từ đứng dậy. Jang Hayoung há hốc miệng ngạc nhiên và Đao phủ nhìn tôi.
[Kim Dokja nghĩ: Yoo Jonghyuk sẽ làm gì?]
Nếu anh ta ở đây, anh ta sẽ không bao giờ lộ diện. Yoo Jonghyuk sẽ ẩn mình cho đến khi anh ta tìm thấy một tình huống mà anh ta có thể có lợi nhất.
Anh ta sẽ hoàn thành tất cả các kiểu điều tra để tham gia vào kịch bản của khu liên hợp công nghiệp và tìm ra người cách mạng là ai.